Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 19: Ông hoàng may mắn – Kim Lai (3)



Sáng nay, Lưu Phượng Tảo là người đầu tiên đến trường. Trường học vắng vẻ, cô ấy không vào lớp mà lặng lẽ ngồi ở phiến đá dưới gốc cây hòe.

Hình ảnh cha bị oan chết hiện lên trong đầu Lưu Phượng Tảo, cảnh mẹ bị bêu riếu trên phố cũng xuất hiện trong tâm trí. Thậm chí cảnh ảnh sau còn đứt gan đứt ruột hơn, đau đớn hơn cảnh trước.

Ngày hôm đó, cấp dưới của Vương Lâm cố ý làm nhục mẹ Lưu Phượng Tảo trên con đường cô ấy đi học về, bắt cô ấy phải tận mắt chứng kiến cảnh khốn khổ của mẹ mình.

Hôm nay, cô ấy muốn vợ của thằng chó họ Vương ấy cũng phải nếm trải nỗi đau như thiêu đốt tim gan ấy.

Con dao phay Lưu Phượng Tảo mài suốt đêm qua đang nằm trong cặp sách. Cô ấy sẽ giết Vương Hủy, ngay trước mặt mẹ cô ta.

Từ chỗ cô ấy đang ngồi có thể nhìn rõ cổng trường.

Một giờ sau, học sinh, giáo viên và phụ huynh lục tục bước qua cổng trường.

Từng chiếc ô tô, xe kéo dừng ở bên ngoài rồi lại chạy đi, từng quý bà xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng bước vào khuôn viên trường.

Họ đến để tham gia cuộc họp trao đổi về việc đuổi học cô ấy.

Một chiếc xe hơi nhỏ chạy vào, Vương Hủy và mẹ cô ta bước xuống xe. Sau khi vào trường, hai mẹ con tách nhau ra, một người đi về phía hội trường còn người kia đi về phía lớp học.

Lưu Phượng Tảo mỉm cười đứng dậy, bước từng bước về phía Vương Hủy.

Lúc này nhân viên vệ sinh đang quét dọn ở tòa phòng học.

Còn về đám học sinh, cô ấy hiểu rất rõ. Khi thấy có con ong, họ chỉ biết la hét và né tránh, khỏi phải nói tới cảnh tượng giết người, ngoài việc hét lên rồi chạy trốn thì sẽ chẳng ai dám can thiệp. Các bà mẹ tìm lợi tránh hại lại càng không giúp đỡ.

Chỉ có mẹ của Vương Hủy sẽ chạy đến cứu con mình, nhưng bà ta đi giày cao gót không thể nhanh bằng tốc độ của con dao phay được.

Nhát dao đầu tiên sẽ chém xuống từ đỉnh đầu.

Nhát thứ hai sẽ cắt qua cổ.

Dao phay cực kỳ sắc bén, chỉ cần bổ hai nhát này đúng chổ là đủ để lấy mạng.

Vì vậy, nhát thứ ba có thể sẽ dành cho bà Vương lao tới.

Nhưng nếu bà ta không chạy đến kịp ở nhát thứ ba thì nó vẫn sẽ chém xuống Vương Hủy…

Khoảng cách với Vương Hủy ngày càng gần, nụ cười của Lưu Phượng Tảo càng thêm quái dị.

Cô ấy đã thò tay phải vào cặp sách, nắm chặt lấy chuôi dao lạnh lẽo.

Đột nhiên, một bóng người vượt qua Vương Hủy mà lao tới.

Người đó nắm chặt cổ tay cô ấy qua lớp cặp sách, thì thầm: “Đừng làm bậy, hãy nghĩ đến gia đình của em!”

Lưu Phượng Tảo trợn tròn mắt, theo phản xạ nổi giận vì đối phương đã phá hỏng cơ hội tốt của mình, đồng thời không hiểu tại sao cô Phương lại biết được kế hoạch này.

“Có chuyện gì vậy?”

Giám thị chạy tới từ xa hỏi.

Bạch Tố Khoan đáp: “À, vừa nãy tôi thấy em ấy trông như sắp ngất nên chạy tới đỡ. Em ấy bảo đau bụng, chắc là tới tháng.”

Trong khi nói chuyện, cô vẫn nắm chặt cổ tay Lưu Phượng Tảo khiến cô ấy không thể cử động được.

Ở phía xa, Vương Hủy đã tụ tập với vài nữ sinh khác, vừa nói cười vừa đi về phía lớp học.

Cơ hội đã lỡ mất, Lưu Phượng Tảo tức lộn ruột,nhưng chẳng thể trút ra, toàn thân cô ấy run rẩy, sức tay cũng giảm bớt. Bạch Tố Khoan lặng lẽ lấy chiếc cặp sách từ tay cô ấy.

“Đau bụng thì về nhà nghỉ đi, mặt em xanh xao quá rồi.” Giám thị nói.

Bạch Tố Khoan nhân cơ hội nói: “Về đi, cặp sách nặng lắm, để cô giữ giúp em, trước giờ vào học ngày mai đến lấy lại.”

Lưu Phượng Tảo không cam tâm, lòng nóng như lửa đốt.

Nhưng nếu con dao phay bị lộ ra thì sau này cô ấy cũng sẽ không còn cơ hội nữa.

Vì vậy Lưu Phượng Tảo đành phải kiềm chế cảm xúc, trừng mắt nhìn Bạch Tố Khoan một lúc rồi quay người rời đi trong sự phẫn nộ.

Bạch Tố Khoan nhìn theo bóng Lưu Phượng Tảo rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Lưu Phượng Tảo, em thật may mắn.”

Có người báo thù thay cô ấy, cô ấy không cần phải đánh đổi bằng mạng sống, cách trả thù đó còn triệt để hơn rất nhiều so với việc hôm nay cô ấy nóng giận muốn giết Vương Hủy.

Cặp sách trên tay nặng trĩu, lòng Bạch Tố Khoan cũng nặng nề không kém.

Lưu Phượng Tảo là lá chắn của cô, là lớp vỏ bọc của cô, đột ngột từ bỏ việc lợi dụng Lưu Phượng Tảo có nghĩa là bản thân cô sắp bị bại lộ…

Vụ việc của Vương Nhị mặt rỗ khiến nhà họ Mễ mất mặt nghiêm trọng.

Dư luận xôn xao mỗi người nói một kiểu, ngay cả các cảnh sát dù ở vị trí thấp hay cao trong cục cảnh sát cũng lén lút bàn tán.

Dù Vương Lâm biết có điều gì đó kỳ lạ nhưng khổ nỗi không có chứng cứ.

Điều tra tới lui, vụ án lại được quy kết là một sự kiện trùng hợp – Vương Nhị mặt rỗ tống tiền không thành, quay sang trả thù và cuối cùng bất ngờ bỏ mình.

Để giảm thiểu ảnh hưởng, cục trưởng Mễ đã ra lệnh cho qua vụ này. Chi ít tiền để dàn xếp với cha mẹ Vương Nhị mặt rỗ, sau đó tung ra vài tin đồn về các nữ diễn viên nổi tiếng nhằm làm phân tán dư luận, khiến vụ việc nhanh chóng bị đ è xuống.

Vương Lâm đồng ý với cách xử lý này, vì Vương Nhị mặt rỗ có liên quan đến vụ án Hà Công Phủ, nếu làm lớn chuyện lên thì khó tránh khỏi đến tai người ở Cư Nhân Đường, không thể lơ là được.

Tuy nhiên, vợ chồng Mễ Mộ Quỳ lại không muốn từ bỏ việc điều tra, vì họ nghĩ rằng Vương Nhị mặt rỗ không có thù oán gì với gia đình họ, không đến mức tìm trăm phương nghìn kế hãm hại họ như vậy, chắc chắn có uẩn khúc đằng sau vụ án này.

Hơn nữa, danh tiếng của họ bị tổn hại quá nghiêm trọng, nếu không làm sáng tỏ thì không thể khiến người khác tin phục.

Vương Lâm không tiện khuyên nhủ trước mặt bà Mễ nên lén nói với ông Mễ: “Hiền đệ lo xa quá rồi. Mặc dù Vương Nhị mặt rỗ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng phạm vi còn hạn chế, không thể so với sức lan tỏa của báo chí và phát thanh. Chỉ cần vụ án được giữ kín không lan truyền thêm nữa, lời đồn đại truyền miệng rồi sẽ dần lắng xuống thôi.”

Ông ta còn nói thêm rằng kết án chỉ là bề nổi, là cách giải quyết để người khác nhanh chóng quên vụ này đi, thực ra điều tra kín sẽ không dừng lại.

Nghe vậy, Mễ Mộ Quỳ đồng ý nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất bất an.

Vương Lâm nói: “Quả thật sự việc phức tạp hơn những gì đã tưởng tượng trước đó, nhất là khi bên trên ngày càng siết chặt việc trừng trị th@m nhũng, không thể không đề phòng. Về vụ án của Bạch Ninh thị, tôi nghĩ chúng ta cần có thêm một lớp bảo hiểm.”

Mễ Mộ Quỳ không hiểu, hỏi: “Ý anh Vương là gì?”

Vương Lâm thở dài, nói rằng trước đó ông ta nghĩ con cháu nhà họ Bạch “không quan chức, không quyền thế” nên không thể gây ra sóng gió gì. Nhưng giờ nghĩ lại, nếu ba anh em họ lần lượt gây rối, suốt ngày kiện tụng đòi lật lại vụ án, chắc chắn sẽ khiến dư luận xôn xao. Đến lúc đó khó tránh khỏi khiến bên trên chú ý đến vụ án này.

“Vì vậy, tốt nhất là phải xóa sạch mọi yếu tố bất lợi, để dù họ trở về có muốn lật lại vụ án cũng không thể nắm rõ toàn bộ sự việc.”

Mễ Mộ Quỳ hiểu ý: “Thủ tiêu con nhóc trong tù?”

Vương Lâm gật đầu, nói thêm: “Còn cả lão người hầu Đinh Nhị nữa.”

Mễ Mộ Quỳ tán thành, dù người nhà họ Bạch lật lại vụ án có gây chú ý cho cấp trên hay không, ông ta cũng không thể chịu nổi.

Chuyện này kéo dài bao lâu, nhà ông ta sẽ không được yên ổn bấy lâu.

Họ sẽ luôn là đề tài bàn tán của người khác, một gia đình danh giá như họ làm sao chịu nổi những lời đàm tiếu này!

“Tôi sẽ nhanh chóng cử Ngụy Tam xử lý.”

Vương Lâm nhắc nhở: “Làm từng giai đoạn, giết cả hai người cùng lúc sẽ quá rõ ràng.”

Hai người quyết định xong, bỗng nhiên điện thoại reo lên.

Người gọi tới là một cảnh sát ở phân cục, hốt hoảng lắp bắp nói rằng cô chủ xảy ra chuyện rồi, trường nữ sinh Thanh Tâm báo cảnh sát, tin tức đã được báo cho cục trưởng ở đó.

Từ sau vụ án Hà Công Phủ, Vương Lâm chỉ cần nghe đến trường nữ sinh Thanh Tâm là chuông báo động trong đầu reo vang mãnh liệt.

Thậm chí còn lo lắng hơn cả khi nghe tin con gái mình gặp chuyện.

Ông ta vội vàng chào tạm biệt để đến cục cảnh sát, nhưng đã chậm một bước.

Nửa tiếng trước, trường nữ sinh Thanh Tâm rối loạn như một nồi canh hỏng.

Một số phụ huynh là các phu nhân quan chức giận dữ đòi báo cảnh sát, các phụ huynh khác cũng không chịu nhường, cùng nhau tấn công mẹ con Vương Hủy.

Hôm nay họ được mời đến trường để tham dự buổi họp bàn bạc giải quyết vấn đề, nhưng giữa buổi họp, học sinh của lớp chọn đột ngột xông vào, cầm theo hơn mười tờ biên bản phạt gái bán dâm, tập thể tố cáo đó là do Vương Hủy gây ra.

Mẹ con Vương Hủy phản bác, cho rằng các học sinh ngậm máu phun người, để chứng minh sự trong sạch, họ đã chủ động đề nghị kiểm tra chữ viết và dấu vân tay.

Nhưng các phu nhân đều rất tinh tường, lo ngại có thể xảy ra việc bao che nên sau khi mẹ Vương Hủy sai người báo cảnh sát, họ cũng dùng điện thoại của trường liên danh gọi cho cục trưởng cục cảnh sát, yêu cầu cấp trên can thiệp.

Giữa đám đông náo loạn, Lưu Phượng Tảo quay lại trường.

Sở dĩ cô ấy quay lại là vì trên đường về nhà cô ấy đột nhiên nhận ra một điều – làm sao mà cô Phương biết kế hoạch của mình? Nếu đã biết thì tại sao cô chỉ ngăn cản mà không vạch trần?

Cô Phương là ai? Đương nhiên, khi trong đầu nảy ra câu hỏi này, cô ấy đã có một suy đoán, vì sáng nay cô ấy vừa đến ngõ Thủ Phách để gửi thư cho người hầu nhà họ Bạch, ngay sau đó cô Phương đã có hành động khác lạ như vậy, không thể không khiến người ta nghi ngờ rằng cô Phương có liên quan gì đó với nhà họ Bạch.

Đồng thời cô ấy cũng nghĩ đến vụ việc kỳ lạ xuất hiện ở trường vài ngày trước – những tờ biên bản phạt gái mại dâm giả mạo.

Chẳng lẽ do cô Phương làm? Chẳng lẽ cô Phương là người nhà họ Bạch?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.