Vinh Quang Trong Thù Hận - Lý Cửu Tuấn

Chương 20: Ăn miếng trả miếng (4)



Khi Lưu Phượng Tảo lao vào cổng trường, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng đám đông vô cùng phẫn nộ. Mọi người đang lên án mẹ con Vương Hủy, nghe đầu đuôi câu chuyện xong, cô ấy vô cùng kinh ngạc nhưng cũng rất hả hê.

Dù sáng nay cô ấy đã quyết tâm liều mạng một phen, nhưng rõ ràng tình cảnh hiện tại mới là đòn chí mạng đối với nhà họ Vương.

Giữa cảm giác thỏa mãn, cô ấy nghĩ nếu hôm nay mình có mặt ở đây, chắc chắn sẽ trở thành nghi phạm hàng đầu, thậm chí là duy nhất của Vương Lâm. Đến lúc đó, không cần nói cũng biết cô ấy sẽ phải đối mặt với sự trả thù tàn nhẫn thế nào từ Vương Lâm.

Không nghi ngờ gì nữa, hôm nay cô Phương cố tình đẩy cô ấy đi.

Như vậy cô ấy càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cô Phương chính là người nhà họ Bạch, chị gái của Bạch Oánh Oánh…

Lưu Phượng Tảo bỗng cảm thấy phấn khích, lúc này các phu nhân quyền quý đang tức giận vô cùng. Trong đám đông, cô Phương lạnh lùng đứng ở phía sau.

Lưu Phượng Tảo ngơ ngác nhìn cô, cảm thấy như có đôi cánh mọc trên lưng mình, cuộc sống bỗng trở nên tràn đầy hy vọng.

Bất giác, cô ấy đi đến đồn cảnh sát theo dòng người đông đúc.

Cục trưởng Mễ bước ra khỏi cửa, hai tay tạo tư thế đ è xuống, cố gắng làm cho mọi người bình tĩnh lại.

Vương Hủy và bà Vương trưng vẻ mặt đầy oan ức, khóc lóc yêu cầu kiểm tra dấu vân tay ngay trước mặt mọi người.

Hai mẹ con họ kiên quyết như vậy khiến đám đông lên án bắt đầu cảm thấy mất tự tin, có người xì xào: Nếu là biên bản phạt giả mạo thì dấu vân tay cũng có thể là giả mà, không biết đã dùng của ai nữa? Có khi dùng vân tay của người hầu nhà họ thì sao.”

Mọi người bỗng trở nên mất hy vọng vào việc kiểm tra dấu vân tay sắp tới.

Tuy nhiên, mẹ con Vương Hủy không còn gì để mất ngoài cọng cỏ cứu mạng này, họ kiên quyết yêu cầu kiểm tra dấu vân tay công khai.

Kỹ thuật viên chuyển máy móc ra để làm giám định ngay trước mặt mọi người.

Kết quả khiến cả Vương Hủy, bà Vương và Lưu Phượng Tảo đều ngỡ ngàng, dấu vân tay thực sự là của Vương Hủy!

Sự việc gây náo động quá lớn, để xoa dịu cơn phẫn nộ của đám đông, cục trưởng Mễ buộc phải ra lệnh tạm giữ Vương Hủy để điều tra.

May mắn là sau khi kiểm tra xong, phát hiện con dấu và bản giấy là giả mạo, kết luận rằng hành vi của Vương Hủy chỉ là hành vi vu khống của cá nhân, không liên quan đến cha cô ta.

Nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột già, con gái gây ra chuyện đáng xấu hổ như vậy tất nhiên cả gia đình đều bị mang tiếng, huống chi là người làm cha?

Sự việc này đã xuất hiện trên các tờ báo tối của ngày hôm đó, gây chấn động khắp cả Bắc Bình.

Từ thời Dân Quốc đến nay, các vụ vu khống luôn hiếm gặp trong xã hội và không có tiền lệ bị kết án, số cực kỳ ít ấy cũng chỉ phạt tiền là xong chuyện.

Nhưng vụ này lại liên quan đến uy tín của cơ quan nhà nước, cục cảnh sát không thể bao che, chỉ có thể chuyển sang giam giữ điều tra.

Nói là giam giữ, thực tế việc ăn ở cũng không tệ.

Dù cơ thể không bị tổn thương, nhưng tâm lý lại cực kỳ giày vò. Vương Hủy và gia đình đều biết rằng mình đã bị gài bẫy, nhưng cũng giống như Bạch Oánh Oánh gặp phải vụ bê bối hồi trước, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, hiện giờ họ cũng chẳng có chỗ kêu oan.

Trừ khi tìm ra sự thật, đưa nhân chứng và vật chứng ra, nếu không Vương Hủy sẽ không được bảo lãnh.

Hôm nay Lưu Phượng Tảo không có mặt lúc đó, có thể thấy biên bản phạt giả xuất hiện ở trường trước đó không phải do cô ấy làm, họ đã nghi ngờ nhầm người.

Vậy kẻ chủ mưu thực sự là ai? Tại sao lại có thù hận lớn như vậy với gia đình họ?

Vương Lâm chợt nghĩ đến vụ án tại Hà Công Phủ, chẳng lẽ người nhà họ Bạch đã quay trở về ư?

Dù thế nào đi nữa, thì dấu vân tay trên tờ phạt làm sao giải thích được?

Vương Lâm bảo con gái nhớ lại thật kỹ, dù khi cô ta đang ngủ mà bị lấy dấu vân tay thì cũng phải có dấu vết, trong nhà toàn người phe mình, vấn đề chỉ có thể xảy ra ở trường học hoặc nơi khác.

Vương Hủy vất vả suy nghĩ cặn kẽ, bỗng nhiên giật mình bật thốt lên: “Tiết thể dục hôm đó!”

Vương Lâm nhìn sang với ánh mắt sắc như chim ưng.

Cô con gái ngơ ngác nói: “Hôm đó đang trong giờ học, đột nhiên con bị đau bụng, phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần…”

“Ban đầu thầy giáo định nhờ bạn cùng lớp đưa con về nhà, nhưng con bị tiêu chảy đến mức toàn thân mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn nằm nhoài ra bàn để nghỉ ngơi.”

“Trùng hợp tiết sau là tiết thể dục nên các bạn đều ra ngoài cả, chỉ còn một mình con gục xuống bàn ngủ mê man. Trong mơ hồ con cảm giác như có ai đó đến gần mình, lạnh lẽo rợn người. Con cũng không chắc đó là giấc mơ hay hiện thực, chỉ biết là ngủ rất sâu, con luôn nghĩ rằng do tiêu chảy khiến cơ thể thiếu nước, bị hạ đường huyết nên mới thấy mệt mỏi như vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại…”

“Trước khi bị tiêu chảy, con đã ăn gì? Ăn ở đâu?” Vương Lâm hỏi.

“Con không ăn gì cả, nhưng có uống nước. Con lấy ở phòng nước sôi… À, con nhớ rồi, con uống hai lần, lần cuối là sau khi đi vệ sinh về.”

Không nghi ngờ gì nữa, cô ta đã bị cho uống thuốc xổ trước, sau đó bị chuốc thêm thuốc mê.

Kết hợp hai loại thuốc này nhằm làm rối loạn nhận thức, khiến Vương Hủy nghĩ rằng tiêu chảy làm đầu óc quay cuồng, mệt mỏi buồn ngủ…

Một chuỗi sự kiện hoàn hảo như vậy, kẻ hãm hại thực sự là ai?

Vương Lâm bắt đầu sắp xếp lại các sự kiện, bảo con gái liệt kê toàn bộ học sinh và giáo viên có mặt thời điểm đó lên một tờ giấy, đánh giá từng người một.

Một cái tên giáo viên xa lạ khiến Vương Lâm cảnh giác: “Phương Linh… Cô Phương… Đây là ai?”

Con gái nói: “Giáo viên mới ạ. Sau khi giáo viên tiếng Nhật nghỉ việc, trường đã liên tục tuyển nhiều giáo viên mới, hầu hết đều nhậm chức vào tháng trước.”

“Nhưng hôm nay trong số các giáo viên mới có mặt ở đó… chỉ có cô ta!” Vương Lâm khẳng định, trong lòng gần như chắc chắn kẻ chủ mưu chính là người này.

Tại một quán trà, tiếng đàn “Tô Tam Khởi Giải” vang lên như khóc như than, vang vọng khắp con phố.

Lưu Phượng Tảo đi theo sau Bạch Tố Khoan, bóng lưng mà trước đây cô ấy cho là trí thức, trầm tĩnh, giờ đây lại như Tô Tam hay Bạch Nương Tử trên sân khấu, đẹp đẽ nhưng bi ai, thậm chí còn kiên cường hơn cả họ.

Bóng lưng ấy đột ngột dừng lại, nói: “Em định đi theo cô mãi sao?”

Lưu Phượng Tảo cười, không ngạc nhiên trước sự nhạy bén của cô giáo.

Sau khi trò khôi hài ở đồn cảnh sát kết thúc, cô ấy đã lén đi theo cô giáo. Dù cô giáo chưa từng quay đầu lại, nhưng như có mắt sau lưng. Lưu Phượng Tảo rất ngưỡng mộ người thông minh, cô ấy nghĩ nếu có thể liên minh với người như vậy, cô ấy sẽ có hy vọng trả thù.

“Cô là chị của Oánh Oánh, đúng không?”

Cô ấy đi đến trước mặt cô giáo, mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Trên mặt cô giáo không có cảm xúc gì, Lưu Phượng Tảo cũng không cần cô giáo trả lời vì cô ấy đã tin chắc vào phán đoán của mình.

Cô ấy nói: “Cô ơi, chúng ta hợp tác đi.”

Cô giáo nhìn cô ấy một lúc lâu nhưng không hề dao động, sau một hồi lâu thì quay lưng rời đi.

Lưu Phượng Tảo không nản lòng, nhìn theo bóng lưng ấy mà thầm hạ quyết tâm.

Màn đêm buông xuống, ông Đinh Nhị từ trong sân đi ra, định đến nhà trọ Đông Thăng thông báo cho cô cả biết về việc Kim Lai đã đến nhà.

Vừa khóa cửa lại, ông ấy thấy cô học sinh giao thư lúc sáng lại đến.

Cô học sinh tiến đến nhét cho ông ấy một mảnh giấy, nói là nhờ chuyển cho cô cả nhà họ Bạch rồi vội vã quay đi.

Ông Đinh Nhị ngẩn người, sao cô ấy biết cô cả đã quay về?

Kim Lai ngồi cả ngày trên tầng hai quán trà Trần Ký.

Cậu ta quan sát kỹ những người ra vào ngõ Thủ Phách, vừa rồi cô học sinh bước vào trong chỉ một phút đã đi ra ngay, rất kỳ lạ.

Học sinh này rất cao, phải đến hơn 1m75, trông rất chững chạc, nếu không mặc đồng phục học sinh thì nhìn qua còn tưởng cô ấy đã hơn hai mươi tuổi.

Kim Lai ngồi chờ cả ngày mà không thấy bóng dáng ông Đinh Nhị đâu, lúc này đã cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, định xuống hỏi chuyện học sinh nữ tới vội đi vội kia.

Vừa xuống tầng chuẩn bị mở cửa ra, Kim Lai nhìn thấy ông Đinh Nhị ra ngoài qua lớp cửa kính, cậu ta dừng lại ngay lập tức, chờ ông ấy đi xa rồi mới âm thầm bám theo.

Trời bắt đầu đổ tuyết, học sinh nữ lúc trước đã mất dạng, ông Đinh Nhị vừa ho vừa gánh hàng bước về phía trước.

Kim Lai bỏ chiếc xe đạp ở cửa quán trà, đi bộ theo sẽ tiện hơn.

Ông Đinh Nhị đã hơn bảy mươi tuổi, bước đi khập khiễng, để ý đường trơn trượt đã rất khó khăn rồi nên không thể chú ý đến việc có người đang theo dõi mình.

Ông ấy đi qua ba con ngõ nhỏ và một con phố rộng, khi đến ngõ Biểu Bối, bước chân ông ấy chậm lại.

Có vẻ ông ấy đã mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, hoặc là chuẩn bị mở hàng ở đây.

Kim Lai núp sau bức tường châm một điếu thuốc, vừa hút vừa theo dõi.

Hiện giờ nhân lượng của Chính phủ Quốc dân còn hạn chế, công việc xóa bỏ những khẩu hiệu trên đường phố tiến triển rất chậm chạp. Xung quanh chỗ ông Đinh Nhị đang ngồi đầy những khẩu hiệu viết bằng tiếng Nhật, nếu không phải vì phía trên bảng hiệu ghi rõ “ngõ Biểu Bối” thì có khi người lạ sẽ tưởng đây là phố Nhật.

Tiếng rao già nua vang lên: “Son phấn đây… Kim chỉ đây…”

Kim Lai ung dung rít thuốc, nghĩ thầm ông lão này còn khá giống người trong nghề.

Cậu ta cười khẩy trong lòng, bỗng nhiên có người đi ngang qua bất ngờ lên tiếng: “Này, đồn trưởng Kim, nhàn hạ thế!”

Kim Lai sầm mặt, biết hỏng chuyện rồi.

Cậu ta nhìn ra ngoài, quả nhiên ông Đinh Nhị đã đứng dậy vội vàng rời khỏi đó.

Mất cả ngày theo dõi, cuối cùng lại bị phá hỏng bởi một người qua đường.

Kim Lai chửi đổng lên nhưng không thể làm gì hơn.

Trên đường về nhà, cậu ta cứ suy nghĩ mãi về tình huống vừa rồi của ông Đinh Nhị, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Đột nhiên Kim Lai nhận ra, trong suốt quãng đường đi qua ba, bốn con ngõ trước đó, ông Đinh Nhị không hề cất tiếng rao bán, chỉ cắm đầu đi thẳng đến ngõ Biểu Bối.

Bán hàng mà không rao bán thì mục đích là gì?

Rõ ràng là có ý đồ khác!

Kim Lai nhớ rất rõ, ông Đinh Nhị chỉ bắt đầu rao hàng khi đến ngõ Biểu Bối, bước chân cũng chậm lại, thậm chí có vẻ như định nghỉ chân ở đó…

Cậu ta hiểu ra rồi, việc bán hàng chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là gặp gỡ một ai đó, đồng bọn của ông ấy ở ngõ Biểu Bối.

Nghĩ đến đây, Kim Lai quay xe đạp lại, nhanh chóng chạy tới ngõ Biểu Bối.

Lúc này đã bảy giờ tối, hầu hết các nhà đã đóng cửa, muốn tìm người khó như lên trời.

Nhưng khi nhận ra chỗ ông Đinh Nhị dừng chân lúc nãy đối diện với một nhà trọ, trong lòng cậu ta nảy lên một suy nghĩ – Nhà trọ Đông Thăng!

Nhà trọ Đông Thăng là một căn nhà dân hai tầng làm bằng gỗ nằm sát mặt phố, trên dưới có tổng cộng mười phòng.

Chủ nhà trọ rất sợ cảnh sát đến kiểm tra phòng, vừa nở nụ cười niềm nở mời Kim Lai hút thuốc, vừa dẫn Kim Lai đi gõ cửa từng phòng.

Nhà họ Bạch là người gốc Bắc Bình, vì vậy Kim Lai đặc biệt tra hỏi kỹ những khách trọ có giọng Bắc Bình, còn những người có giọng vùng khác thì cậu ta chỉ hỏi qua loa vài câu rồi thôi.

“Phòng trong cùng là khách từ Quan Ngoại tới, có một bà già và hai cô con gái, ôm theo một cặp song sinh vừa mới đầy tháng.”

Chủ nhà trọ vừa nói vừa dẫn Kim Lai tới trước cửa phòng.

Tiếng trẻ con ê a vang lên từ bên trong, bà Ngô ra mở cửa: “Ô, tôi cứ tưởng Nhị Nha về cơ.”

Chủ nhà trọ giải thích với Kim Lai: “Cô con gái thứ hai của bà ấy bị động kinh, lúc chiều chị cả đưa cô ấy đến phòng khám rồi.”

Bà Ngô đang bế một bé, còn một bé khác đang ngủ trên giường. Bà ấy thở dài thở ngắn: “Lần này lên cơn nghiêm trọng lắm, ôi mà vị cảnh sát này là…”

“Không có gì đâu!”

Kim Lai đáp qua loa, lơ đãng nhìn vào trong phòng: “Từ Quan Ngoại tới à.”

Tiếng động làm đứa trẻ trên giường tỉnh giấc, đôi mắt long lanh mở to, kêu a a định lật người.

Kim Lai nhanh chóng bước tới đỡ, không thể để quả bóng nhỏ trắng mịn như ngọc này lăn xuống đất được.

Mùi sữa thơm mềm mại, đôi môi nhỏ hồng hào đang mấp máy kêu ê a với cậu ta, Kim Lại ngẩn người một chút.

Một cảnh sát độc thân hai mươi tám tuổi như cậu ta chưa từng thấy đứa trẻ nào đáng yêu như vậy, tay chân luống cuống đặt đứa bé về giường.

Sáng sớm hôm sau Bạch Tố Khoan mới về đến nhà. Chiều tối hôm qua Nhị Nha lên cơn động kinh rất nghiêm trọng, phải đưa tới bệnh viện phải quan sát suốt một đêm mới yên tâm.

Hai người vừa vào cửa, bà Ngô đã kể lại chuyện cảnh sát đến kiểm tra phòng.

“Trước đó tôi nghe thấy tiếng rao của ông Đinh Nhị, không lâu sau thì cảnh sát đó đến kiểm tra phòng…”

Bạch Tố Khoan cảnh giác nói: “E là ông Đinh Nhị gặp nguy hiểm, để tôi đi xem thử.”

Bà Ngô lo lắng nói: “Chưa biết chừng đã bị theo dõi rồi, cô mà đi sẽ tự bại lộ mất.”

Bạch Tố Khoan không yên lòng, quyết định đi quanh quẩn gần đó thăm dò tình hình trước.

Về phía Vương Lâm, ông ta đã cử người đến trường nữ sinh Thanh Tâm để tra cứu hồ sơ của các giáo viên. Ông ta cố ý dặn dò không được nhắc riêng tới “cô giáo Phương” vì sợ bứt dây động rừng, chỉ ra lệnh cho cấp dưới viện lý do hỗ trợ điều tra để niêm phong phòng hồ sơ.

Từ khi con gái ông ta bị giam giữ, ông ta biết sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào trong trường, chưa chắc hiệu trưởng sẽ hợp tác như trước đây.

Vì thế ông ta dặn cấp dưới xử lý quyết liệt, chỉ là một hiệu trưởng trường nữ sinh mà thôi, ông ta không ngại đắc tội.

Rất nhanh sau đó, hồ sơ của các giáo viên được lấy về. Ông ta tìm và xem xét kỹ hồ sơ của “cô giáo Phương”.

Đi tới địa chỉ ghi trên hồ sơ, kết quả không mấy ngạc nhiên, chẳng tìm được gì.

Đó là một địa chỉ giả.

Vương Lâm gần như chắc chắn rằng cô giáo Phương chính là chị gái của Bạch Oánh Oánh.

Cùng lúc đó, Vương Lâm nghe được một chuyện khác: Vụ hôn lễ đầy khôi hài của Hồ Tiểu Vân.

Mọi người đều khen ngợi về mối hôn sự của nhà họ Hồ, bản thân Hồ Tiểu Vân cũng rất tự hào về nó, vậy mà đang yên đang lành cô ta lại bất chấp dư luận, hủy hôn ngay trong ngày cưới.

Chắc chắn có người đứng sau gây chuyện!

Theo lời con gái ông ta kể, khởi nguồn vụ việc của Bạch Oánh Oánh chính là từ Hồ Tiểu Vân mà ra!

Nghĩ tới chuyện tối hôm đó Vương Nhị mặt rỗ gọi hàng trăm cuộc điện thoại cũng xảy ra ở nhà họ Hồ, Vương Lâm quyết định không chần chừ thêm, tức tốc tới nhà họ Hồ ngay.

Nhưng lại ông ta ra về tay không một lần nữa.

Người làm của tiệm cầm đồ ở ngõ Bì Khố nói: “Vài ngày trước, Vương Đức Chí đã cầm cố căn nhà rồi.”

“Ông ta bảo là về quê ở phía Nam thăm người thân.”

Vương Lâm tức giận, hỏi sao lại có thể mang tài sản của ông chủ đi cầm cố.

Người làm đáp: “Chắc có gì mờ ám, tháng trước ông Hồ mời người bảo lãnh để chuyển nhượng căn nhà cho ông ta. Ông Hồ nói sẽ tới Hải Điện mua căn lớn hơn, sau đó thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa…”

Vương Lâm quay sang điều tra ông Hồ, sau một hồi điều tra quanh co, phát hiện nhà họ Hồ đã bỏ trốn vì tội làm Hán gian.

Nhưng sự việc này liên quan gì tới “cô giáo Phương” thần bí thì lại không điều tra rõ được.

Dù sao đi nữa, “cô giáo Phương” chính là Bạch Tố Khoan, điều này không còn gì phải nghi ngờ.

Vương Lâm gọi điện cho nhà họ Mễ ngay lập tức, yêu cầu tạm dừng kế hoạch ám sát ông Đinh Nhị lại.

Muốn bắt được Bạch Tố Khoan, ông Đinh Nhị chính là mồi câu.

Thế nhưng, Mễ Mộ Quỳ nghe tin xong không nhịn được giậm chân than thở. Vì sáng nay Ngụy Tam đã ra ngoài giải quyết ông Đinh Nhị rồi, giờ muốn đuổi theo e rằng đã muộn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.